Ở chiến trường vừa trải qua một trận tẩy rửa bằng bom đạn, nhóm lính bài tây đang thu dọn tàn cục, một người đàn ông mặc áo dài mài đen vẻ mặt u ám nhìn đống đổ nát này, tức giận dùng chân đạp mạnh mặt đất nói: "Tìm ra hắn, không quản là ai làm, tao nhất định sẽ bắt nó phải trả giá thật lớn cho chuyện này!"

Trên người thú một sừng tỏa ra ánh sáng trắng mỏng manh, công chúa ngồi trên lưng nó bịt miệng mũi lại, không muốn ngửi mùi khói thuốc súng.

"Cô bé quàng khăn đỏ dầu gì cũng là cường giả cấp Tai Nạn lại khinh địch để bị người ngoài giết chết, ngay cả xác cũng không còn."

Bởi vì không cảm nhận được hơi thở của cô bé quàng khăn đỏ, nơi này cũng không dễ ra ngoài, vì thế cho rằng cô bé quàng khăn đỏ đã bị giết chết.

Người đàn ông kia âm trầm nói: "Ta cũng không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiển nhiên là do tên siêu thợ săn 'Biến Thái' kia gây ra, ta đã thông báo phát lệnh truy nã tên biến thái kia trong toàn trấn, chỉ cần phát hiện thì có thể chém giết hắn!"

"Hi vong ông sớm tìm ra hắn, tôi muốn mau chóng nhìn thấy thi thể hắn!"

Công chúa có chút buồn bã nói, ở trong thị trấn Cổ Tích, cô bé quàng khăn đỏ chính là người bạn hiếm có của cô...

Sau đó cô dùng khóe mắt liếc nhìn người đàn ông này, phát hiện đối phương vẫn còn chìm trong phẫn nộ thì mới bỏ đi hoài nghi trong lòng, người này tuy vẫn luôn giúp bọn nó làm việc nhưng cô cứ cảm thấy người này giống như không có ý tốt.

Đợi công chúa rời đi rồi, biểu tình tức giận của người đàn ông lập tức biến thành bình ổn, khóe miệng nhếch lên thành độ cong trào phúng.

Cô bé quàng khăn đỏ đã chết thì cứ chết đi, đối với hắn mà nói này chẳng là gì cả, biểu tình tức giận khi nãy chỉ là vì ứng phó 'công chúa' mà thôi.

Chỉ cần kế hoạch của hắn tiến hành thuận lợi, như vậy đám quái vật cao cấp trong trấn này chết càng nhiều càng tốt, dù sao thì hắn vốn cũng không phải một lòng với chúng.

Có điều gia tộc 'vương thất' trong thị trấn Cổ Tích có thực lực rất mạnh, vì thế hắn chỉ có thể qua loa có lệ.

"Nháo đi, nháo cho hỗn loạn đi, mở màn càng đặc sắc thì kết màn lại càng nổi bật đặc sắc hơn."

"Mình thực mong đợi, đến khi thay đổi xảy ra thì mọi người sẽ có biểu tình thế nào.."

...

Đào Văn dần dần tỉnh táo lại, thấy Lý Đại Trang thì tỏ ra mừng rỡ, đoạn thời gian trở thành lính bài tây thật sự là ký ức khủng khiếp nhất của cậu ta.

Sau đó Đào Văn nhìn sang Ôn Văn, kinh ngạc nói: "Là tên biến thái kia!"

"Có điều, cám ơn anh đã cứu bọn tôi ở khu vui chơi Phù Dung Hà, lần cũng cũng là anh đã đã cứu bọn tôi, cám ơn anh."

Ôn Văn gật đầu, đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, kinh ngạc nhìn Đào Văn hỏi: "Khoan đã, cậu nhận ra tôi?"

"Đương nhiên nhận ra rồi, lần ở khu vui chơi Phù Dung Hà nếu không có anh thì bọn tôi đã chết rồi." Đào Văn hiển nhiên nói.

Ôn Văn nhíu mày, Lý Đại Trang có thể khôi phục ký ức là chuyện bình thường, nhưng Đào Văn thì không đúng, dù sao thì cậu ta cũng chỉ là người bình thường mà thôi.

"Là đám sâu kia đã làm thiết bị xóa ký ức mất đi hiệu quả sao, nếu vậy thì mình thử một chút xem."

Vì thế Ôn Văn lấy thiết bị xóa ký ức ra chỉa về phía ánh mắt Đào Văn, một trận ánh sáng lóe lên, ánh mắt Đào Văn chìm vào khoảng mê man ngắn ngủi.

"Từ trước tới nay cậu chưa từng gặp tôi, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, cậu phải quên tôi đi..."

Sau khi nói xong, Ôn Văn mong đợi nhìn Đào Văn, chờ xem phản ứng của cậu ta.

Đây là lần đầu tiên anh sử dụng thiết bị xóa ký ức, nếu không phải Lý Đại Trang đang ở bên cạnh nhìn, Ôn Văn thậm chí còn muốn nhét vài thứ thú vị vào trong đầu Đào Văn.

Nhưng làm Ôn Văn kinh ngạc chính là ký ức của Đào Văn có vẻ không hề bị xóa bỏ, hơn nữa chút mê man khi nãy càng giống như là bị ánh sáng của thiết bị làm chói mắt mà thôi.

Với lại ánh mắt Đào Văn nhìn Ôn Văn còn có chút thương hại mơ hồ, là một tên biến thái đã rất đáng thương rồi, lại còn là một kẻ ngu si...

"Không có tác dụng à? Không đúng, tôi đã xem qua giáo trình rồi mà, cách dùng của tôi không sai.... vậy thì đó chính là vấn đề của bản thân cậu ta!"

Ôn Văn quan sát Đào Văn, đè vai cậu ta lại, sau đó để linh cảm thăm dò cơ thể cậu ta, cẩn thận cảm giác một hồi, sau đó Ôn Văn có chút nghi ngờ nhìn Đào Văn.

"Sao lại như vậy, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy loại người giống như cậu, cậu bây giờ rốt cuộc là gì vậy?"

Ở trong mắt Ôn Văn, Đào Văn không phải người siêu năng, không phải quái vật, cũng không phải người bình thường!

Cấu tạo cơ thể Đào Văn tựa hồ có chút khác biệt vi diệu với người bình thường nhưng lại không giống như người siêu năng, hơn nữa cũng không giống như quái vật.

Cao lắm là sức lực lớn hơn người bình thường một chút, trực giác mạnh hơn người bình thường một chút mà thôi, hơn nữa quan trọng nhất là cậu ta có thể miễn dịch với sức ảnh hưởng của thiết bị xóa ký ức!

Nếu như chỉ có một người đặc biệt là Đào Văn thì vẫn có thể hiểu được, nhưng nếu tất cả người biến thành lính bài tây đều biến thành dạng này thì thị trấn Cổ Tích này rốt cuộc muốn làm gì?

"Thám tử Ôn, Đào Văn cậu ta..." Thấy biểu cảm của Ôn Văn, Lý Đại Trang có chút lo lắng hỏi, cậu không muốn bạn tốt của mình gặp chuyện.

Ôn Văn lắc đầu nói: "Không có gì, chí ít thì bây giờ vẫn chưa có chuyện."

Tiếp đó anh dùng dao tay chặt ngất Đào Văn vừa mới tỉnh lại, nếu Đào Văn đã không thể chỉnh sửa ký ức thì chuyện kế tiếp cậu ta không biết sẽ tốt hơn.

"Anh làm gì vậy?" Lý Đại Trang sửng sốt, khó hiểu hỏi Ôn Văn.

Ôn Văn nghiêm túc nhìn Lý Đại Trang, nói: "Đại Trang, cuộc nói chuyện kế tiếp của chúng ta rất quan trọng, không cho phép cậu tiết lộ với bất cứ người nào!"

Lý Đại Trang nuốt nước miếng, chậm rãi gật đầu.

"Cậu, có tin tôi không?" Ôn Văn từng chữ hỏi.

"Đương nhiên là tin rồi, nếu không phải nhờ anh cứu tôi nhiều lần như vậy, tôi không biết đã chết ở xó xỉnh nào rồi." Lý Đại Trang không chút do dự trả lời Ôn Văn.

Tuy Ôn Văn trông khá dọa người lại còn biến thái, nhưng sau vài lần cứu mạng, Ôn Văn chính là người mà Lý Đại Trang tin tưởng nhất.

Ơn cứu mạng không cần báo đáp, huống chi còn là nhiều lần cứu mạng.

Chỉ cần không bảo Lý Đại Trang cậu đi chết thì Ôn Văn có thể dùng mọi phương thức để báo đáp Ôn Văn.

Ôn Văn nheo mắt, sau đó ôn hòa hỏi: "Nếu tin tưởng tôi, như vậy thì có rất nhiều chuyện dễ làm, tôi là thành viên của một tổ chức, tôi sẽ tiến cử cậu tham gia tổ chức của tôi, cậu có đồng ý không?"

Không sai, Ôn Văn muốn để Lý Đại Trang tham gia vào trạm thu nhận, anh nhất định phải nắm giữ năng lực của Lý Đại Trang trong tay mới được.

Lý Đại Trang suy nghĩ vài giây đồng hồ, sau đó gật đầu: "Tôi tin tưởng anh sẽ không hại tôi, vì thế tôi sẽ tham gia, có điều tổ chức của anh là..."

"Phát hiện uy hiếp, thu nhận uy hiếp, khống chế uy hiếp, suy trì sự cân bằng của thế giới, nói trắng ra chính là đối phó với đám quái vật này!" Ôn Văn mỉm cười lại càng hiền hòa hơn, nhưng đang cẩn thận quan sát biểu cảm của Lý Đại Trang.

Chỉ cần Lý Đại Trang có suy nghĩ từ chối, như vậy Ôn Văn sẽ lập tức đổi lời nói tổ chức của mình là Hiệp Hội Thợ Săn, dù sao thì anh cũng nói rất mơ hồ, Lý Đại Trang cũng không thể phân biệt được.

Nếu như Lý Đại Trang muốn tham gia thì Ôn Văn sẽ trực tiếp để cậu ta gia nhập trạm thu nhận.

0.11203 sec| 2416.336 kb